Chủ Nhật, 1 tháng 9, 2013

NẮNG BỘT

Muốn vẽ gì trong nắng, tìm chút vương vấn của ngày qua với diệu vợi đê mê. Nhưng, cơn mê nào rồi cũng tỉnh, là sự tỉnh trong cái sự say. Người đời say, ta say, đất trời cùng say. Cứ như thế, khi đi hết mê lộ ta mới nhận ra thế giới này bé nhỏ lắm... ta lạc mất mình trong cơn say, nhưng khát khao tìm chính mình sau khi tỉnh dậy. Say chi nữa cô bé? dậy đi, dậy và bắt đầu một cuộc sống tỉnh. Mang nắng trời đi buôn, lấy lãi lời nuôi nấng tâm hồn mình…
“Tôi tìm ai giữa một trời chen nắng
Ai tìm tôi giữa phố vắng đong đưa”
Một người nghèo run lẩy bẩy giơ chiếc nón rách tả tơi trước mặt... em lặng lẽ vuốt lại tờ tiền cũ cho phẳng phiu thả vào chiếc nón đầy nắng em thấy mình cũng chỉ là kẻ hành khất giữa cuộc đời. Chỉ hơn, em là kẻ hành khất may mắn giữa những ô trọc... Đưa tay vuốt nhẹ giọt nước mắt lăn trên gò má chàng trai. Em như tự lau đi giọt nước mắt trong lòng mình. Nắng mang cho em chút ánh sáng đưa em ra khỏi chốn tuyệt lộ.
Chỉ có xanh lá mải chơi đi tìm hạt nắng lạ. Khói miên miên triền núi hát điệu khúc gọi trời chiều. Nắng trong em là thứ trái chín nẫu nuột tự rụng xuống lòng. Chín quá nên cũng dễ vỡ oà khi vừa chạm tới. Nên chẳng ai nâng niu nổi hạt nắng trời. Như kẻ chất chứa tham vọng quay gót hài, những mong ướm khít phong dấu cũ. Em nghe người ta nói nắng biết nhảy múa trên những kẽ lá, biết ồn ã luận bàn giữa xào xạc rừng cây. Em thổn thức thả vào khoảng không một tiếng cười trong veo. Em mong đợi hồi âm, để lặng lẽ trở về… hạt nắng câm lặng tàn phai. Đánh tiếng thở dài như một kẻ lớn đầu phải nghĩ suy gì nhiều lắm. Cuộc sống này ngắn quá.
Bao lần em đếm mặt trời đến trên những ban công còn khép nửa. Mùi thơm lựng. Ngày mới thổn thức theo từng nhịp tim đánh chậm. Mẹ đang rây bột trước hiên nhà. Em nheo nheo đôi mắt bé dại thấy nắng bột rây vàng theo những nhịp tay.
Mở mắt biếc, khép lòng son trẻ,
Sống ươm hương như nắng bột rây vàng.
                                                                   P/s: Tặng ngày nắng đẹp ^^

Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013

GÓC NẮNG NƠI KHÔNG GIAN Café

              Trước đây, tôi chỉ hay la cà mấy quán ăn vặt, rồi nghêu ngao sông, suối, chứ ít khi tìm đến quán cafe nào. Đến tuổi bắt đầu lớn, tôi mới học được thú tìm không gian nơi những quán cafe... có lẽ bởi, tôi đang cần tìm cho mình một không gian nào đó chẳng? Về nhà, gặp lại mấy đứa bạn cũ, tụ tập nhau ở những quán ồn ã giữa lòng thành phố, tôi ngồi nhưng khó chịu lắm.
Góc nắng
           Quán nhỏ nhắn khép mình nơi ngoại ô thành phố. Tìm thấy nơi phố xá một luỹ tre, một bờ dậu. Tôi tìm thấy nơi đây đủ đầy một phần tâm hồn tôi. Thân thuộc, bình yên, và lắng đọng như thả trôi mình giữ dòng đời vậy. Mỗi sáng, nhạc Trịnh du dương thiết tha như một tấm chân tình. Không gian, quả đúng như cái tên của nó, mỗi người tìm đến đây như muốn tìm cho mình một không gian để ru hồn. Thả mình lãng quên trong vị cafe đắng dịu và một khoảng trời hồng. Trở về nhà, với tôi cuộc sống lại bắt đầu với những đổi thay mới, những khó khăn mới. Tôi nghĩ mình đã sống khác quá rồi. Không còn được tự do thoải mái nữa, những suy nghĩ cũng phải giấu nhẹm đi. Chỉ khi một mình như lúc này mình mới được sống thật là mình...  
              Bản thể vốn là tổng hoà của sự đối lập, cafe với tôi cũng thế. Ngồi nơi đây, tôi mới thấy sự đối lập ấy nó chọi nhau như thế nào. Hai thế giới: một xô bồ, ồn ã, một tĩnh lặng, phẳng phiu chỉ cách nhau một bức tường, một bờ dậu. Ôi chao! chẳng thế mà ranh giới giữa cái ác cái thiện chỉ là sợi tơ mỏng mảnh lắm sao... cafe hoà tan trong mình sự đối lập ấy. Đắng cay trong ngọt ngào, khổ cực trong nhàn nhã, chân, thiện, mĩ trong một màu đen nâu. Cafe ở đây, có lẽ không được xem là ngon, chỉ là có vị đối với con người nơi thủ phủ vàng đen này.Cái vị ấy lại rất lạ, như cái nắng sắt sao của mùa nương rẫy, chát mặn mồ hôi của người chăm trồng hay chỉ là thoảng qua một hương nồng của mùa hoa còn dư  sót lại... 
            Vào quán tôi thường chỉ ngồi một góc duy nhất, đó là góc nắng của tôi. Một góc hứng nắng mỗi sớm mai, rì rào một rặng tre ngà và du dương tình khúc Trịnh...hồn tôi nhẹ bỗng lắm mỗi khi tìm tới nơi này. Đã đôi lần tôi lạc bước vào những quán khác tìm cho mình một góc riêng, một vị lạ, nhưng lại rồi thất vọng. Chợt hiểu, là duy nhất nơi ấy.

ĐỪNG ĐỢI CHỜ NGƯỜI NHƯ EM...

Cuộc sống này bằng phẳng thì chẳng có gì là thú vị nữa nhỉ! nó chỉ nên phẳng lặng khi cần, nhưng cũng cần sóng, cần gió, và cần cả những bão dông. Ta chỉ quý cái yên bình ấy sau khi ta đã trải mến tất cả những điều ấy!
Này chàng trai, biết là em đã ra đi rồi đấy! Nếu anh không chạy theo và giữ em lại em sẽ đi thật đấy nhé! em đi rồi thì sẽ không quay lại nữa đâu đấy!
Hôm nay, em ngồi đọc một cuốn hồi kí của một người thầy tặng từ lâu. Anh biết không, em hay đọc hồi kí nhưng lại ghét những đoạn viết về tình cảm riêng tư nên em hay phớt qua không thèm đọc, bởi em chỉ tò mò về con đường thành công của họ. Nhưng hôm nay, em đọc kĩ, rất kĩ, đọc để rồi khóc rất nhiều... vì thật sự em đã thấy anh, thấy bản thân em trong đó nữa... trái đất này tròn quá anh nhỉ
Thầy kể về cuộc li hôn của mình, về đứa con gái lạnh lùng, về cả những cuộc tình thoáng qua với những nữ sinh của thầy. Cảm giác trong em là mọi thứ sụp đổ như những tàn tro về người thầy đáng kính ấy anh à. Cuộc sống này,  không cho phép ta tin vào thuỷ chung nữa thì phải, có lẽ thế và nên thế lắm. Rồi tất cả sẽ trôi qua tĩnh lặng như cơn mơ mùa thu năm ấy... Những cái nhìn, những khoảnh khắc giờ chẳng có gì để luyến lưu thì phải... thầy ấy kể hồn nhiên lắm, chân thực lắm về những tình cảm của mình. Em nghĩ sẽ đến lúc nào đó anh viết hồi kí về cuộc đời mình, và hẳn em sẽ có trong ấy anh nhỉ, một nhân vật nữ phụ để làm nổi bật điều gì đó anh cần. Em vẫn nhớ rất rõ từng lời anh nói, nếu không có em, mình sẽ đợi chờ một người như em... Em vẫn tự hỏi, có khi nào em như một ai đó không?
 Người ta thay nhau viết hồi kí, viết tự truyện để trần tình, để trình bày rồi thanh minh cho hành động của mình sau ngần ấy năm trời... sao họ không thấy xấu hổ với Võ Tắc Thiên nhỉ? em khâm phục mà phải nói ngưỡng mộ vị nữ vương ấy về nhiều mặt.  Người ta chê con gái, kinh phái nữ, nhưng những kẻ sĩ bao đời mấy ai sánh được bằng người đàn bà ấy! Vô Tự Bi, em muốn một lần đến đó lắm, đến để đặt lên đó lòng kính trọng của em.
Em không bằng lòng với cuộc sống hiện tại. Có thể về vật chất em đủ đầy, nhưng tinh thần em không thoải mái, thật sự là khó chịu nữa. Em đã quen với cuộc sống trước đây mất rồi, đã thay đổi bản thân nhiều quá rồi. Cũng lâu lắm rồi em không được khóc, bởi em không dám...
Dù thế nào, em vẫn phải làm thế này, đau lắm anh à... nhưng không sao đâu. Em chịu đựng đuợc mà. Em vẫn sẽ cười, sẽ đùa, sẽ sống như em hạnh phúc... Còn anh, em tin sẽ có người đến với anh, mang lại hạnh phúc và bình yên cho anh... nhưng xin đừng tìm người như em anh nhé. Đừng để cô ấy phải tự ti như em khi nghĩ anh đến với mình là vì mình giống một ai đó...

Thứ Năm, 28 tháng 2, 2013

MẮT PHỐ


Tôi gọi nơi ấy là đôi mắt của thành phố. Nơi người cũ bỏ rơi những vũ khúc tình si, để hồn ai xa vợi những nỗi lòng khắc khoải đợi mong.  Tôi thấy mình chưa đủ lớn để hiểu thấy nhân tình thế thái đa đoan, nhưng tôi hiểu được một phần của mối rối tơ lòng. Từ nơi ấy, đã bao lần tôi ngắm nhìn thành phố tôi khoách những sắc áo khác nhau. Khi chim vào lặng lẽ, ảo mờ của những ngày mù mưa bụi, khi lại chấp chớn trắng những bọt sóng trắng mùa, ngày nắng biếc cả thành phố soi mình vào khung trời lơ lửng thuở Đường thi. Thi nhân làm nên tên ngọn đồi hay chính ngọn đồi đã là một thi nhân rồi đấy.
Cứ như một lời hẹn muôn thưở, khách thơ lại tìm về giữa mùa Nguyên Tiêu để cùng hưởng cái thú thơ túi rượu bầu giữa mắt phố. Điểm những trại thơ, trại nào cũng đẹp lung linh, tròn trịa như những con chữ dệt nên bài thơ dành riêng cho đêm nay. Hội thơ là nơi khơi gợi ở con người bao hứng khởi vốn ẩn tàng, đó là một phần ta quên lãng nơi cuộc sống phồn hoa, đô hội với bao bận rộn, nhọc nhằn. Hội bài chòi, những thi nhân thả thơ theo những thẻ bài, những bài thơ làm không cần ngẫm nghĩ nhiều mà chỉ là phút ngẫu hứng liên tưởng nhưng lại ý nghĩa biết bao khi nghe tiếng mõ của chòi thắng cuộc. Tôi không tham gia nhưng lòng cũng thật rạo rực khi chòi đại diện của trại mình thắng cuộc, những nụ cười, những tiếng hò reo… tôi tự nhủ hội xuân là thế!
Vui như tết ấy là câu nói mà chúng tôi thường nhắc nhỏm, đã nguyên tiêu nhưng trong mắt phố ngày này quả là cái tết vẫn còn vảng vất thật. Tiếng ngâm thơ trong trẻo và ngọt ngào, xen giữa những lời bình, lời nhận xét. Là cuộc thi nhưng mấy ai chú ý đến kẻ thắng người thua, người ta chỉ tìm ra một câu thơ hay, một con chữ đẹp. Hàn thi nhân cũng như đang ngâm nga trong gió tiếng thơ cuồng của giọng thét gào dội vào sóng biển những vần thơ Điên thuở nào để góp hội. Với tôi, làm thơ là một khái niệm rất hy hữu bởi cái hay của thơ tôi vẫn chưa ngấm được. Bạn thôi thích làm thơ như một cái thú nhân nhàn, ngày thường tôi chỉ có thể đọc ê a những vẫn thơ ấy, nhưng sao ngày này tôi lại thấy nó ý nghĩa đến lạ.
Tôi thích trăng, chỉ thích thôi chứ chưa đến độ yêu da diết. Ở nhà, mỗi lần trăng tròn là tôi lại mang ghế ra nằm ngửa lên trời mà hứng trăng. Đó có lẽ là niềm vui cổ tích còn sót lại trong những kẻ lớn đầu như tôi chăng. Đêm nay, mắt phố vắng trăng, thi nhân thiếu tri kỉ, có lẽ thế mà niềm vui thơ bé trong tôi không trọn vẹn. Cười cười rồi cũng tự mình hí hoáy làm một bài thơ kỉ niệm ngày tôi vỡ ra bao lí lẽ về thơ.
Đầu cành sương giọt mái tranh,
Tranh thơ ai vẽ mong manh trăng về.
Trăng về đợi nhớ lời thề,
Lời thề xưa cũ, nẻo về ai quên?
Và như thế, mắt phố trong tôi đặc biệt đến lạ.

Chủ Nhật, 20 tháng 1, 2013

NHÂN TÌNH


Ngày thơ bé, bà thường kể cổ tích con nghe,
Bà bảo nhân tình cái ác là người thiện.
Đời chông gai con vấp té,
Mẹ dạy con nhân tình của từ bỏ là miền tin.
Con khóc, tim mình tan chảy,
Cha dạy con tìm tình nhân trong tiếng cười hạnh phúc.
Và giờ đây... khi một mình cô độc,
Con học bài tìm nhân tình bản thân.
Khi... 
 nằm xuống con sẽ là nhân tình của thiên thu.













Thứ Năm, 17 tháng 1, 2013

LỆ PHONG LINH


Những người yêu nhau rồi sẽ trở về cạnh nhau như những con sóng dù phiêu du nơi đâu thì cuối cùng cũng sẽ trở về với bờ cát trắng mà thôi. Chỉ là hãy đợi chờ, hãy tin tưởng.
Lớn lên trong tình yêu đong đầy của mẹ bé luôn vu vơ hỏi “ba đâu hả mẹ? sao ba không về với con thế? Có phải vì ba không thương con nữa?”… Những lúc ấy mẹ lại ôm bé vào lòng thủ thỉ rằng một ngày kia ba sẽ trở về với hai mẹ con, và cứ thế bé đợi chờ và hy vọng vào một ngày kia… một ngày kia của tương lai…
Khi bé học cấp hai, bé đọc truyện chiếc lược ngà của Nguyễn Quang Sáng và bé đã khóc bao lần, trong lòng bé lại thổn thức một hoài vọng được gọi một tiếng ba thân thương… khi nào… khi nào bé sẽ được thốt lên tiếng gọi ấy? Bé ngắm những ngôi sao trên bầu trời và vẽ một khuôn mặt đã mờ nhoà trong kí ức…
Cấp ba, bé thôi không hỏi về ba nữa, bởi bé hiểu mẹ sẽ rất buồn khi nhắc về ba, bởi bé thương mẹ thật nhiều, bé hiểu rằng có lẽ ba sẽ không bao giờ trở lại nữa, ba đã bỏ rơi hai mẹ con giữa dòng đời quên lãng này rồi đấy nhỉ! Mẹ bé đẹp, một vẻ đẹp của người thiếu phụ hiền từ, vẻ đẹp ấy khiến bao kẻ ghen tị, bao kẻ thèm khát, có những người đến với mẹ và sẵn sàng bao bọc lấy hai thân người tội nghiệp bằng một tình yêu thương thực sự. Nhưng mẹ vẫn khước từ, mẹ vẫn lắc đầu… bé hỏi thì mẹ bảo mẹ và bé có ba là đủ rồi, mẹ vẫn đợi chờ một hình bóng xưa cũ và bé không thể hiểu được là vì điều gì. “Đợi anh về em nhé!” một ngày tình cờ bé đọc bài thơ ấy trong tâm trạng của một kẻ vừa ngộ đạo, thứ đạo sâu xa của con tim. Và bé hiểu sự đợi chờ của mẹ, bé lại đợi chờ lại hy vọng…
***
-         Ngày mai cô có thể bắt đầu công việc, có gì khó khăn thì cô hãy nhờ các anh chị trong phòng giúp đỡ nhé!
-         Dạ cảm ơn bác ạ! Cháu sẽ cố gắng hết sức ạ, xin phép bác cháu về.
Sau những ngày thử việc vất vả đầy áp lực giờ đây bước chân bé như nhẹ nhõm hẳn, bé như muốn lao thật nhanh về nhà ôm mẹ thật chặt rồi thủ thỉ con gái mẹ đã lớn có thể tự lập để báo hiếu cho mẹ, từ nay hai mẹ con sẽ không phải khổ cực nữa. Bé tự hứa với lòng sẽ làm việc thật chăm chỉ và sống thật hạnh phúc, và bé sẽ đưa ba về với mẹ.
***
Phan Lệ Phong Linh… cái tên ấy như một nhát chém ngọt vào mảng kí ức đang ngủ quên của ông gọi dậy trong ông cả một miền kí ức đầy nhức nhối… và rồi ông lại chẹp miệng có lẽ chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.
Mọi người nhìn ông với ánh mắt ngưỡng mộ và trầm trồ thán phục sự thành công của ông, nhưng đâu ai thấy con người ban ngày luôn mỉm cười, luôn hòa nhã ấy khi đêm về, lại lặng lẽ chìm mình trong khói thuốc cay xè những giọt nước mắt. Quá khứ là điều không thể phủ nhận mà chỉ có thể chấp nhận mà thôi, với người khác quá khứ là nền tảng còn với ông quá khứ là nỗi đau đầy ám ảnh. Vây quanh ông là những cô gái trẻ đẹp, có học thức và đủ khôn ngoan để thấy tương lai tràn đầy ánh mặt trời nếu sở hữu được trái tim ông. Nhưng con người chỉ có một trái tim, một trái tim để yêu và để sống trọn vẹn với tình yêu ấy. Ông vẫn kiếm tìm, vẫn đợi chờ những yêu thương xưa. Run run thắp nén hương trầm lên bàn thờ mẹ, ông ngồi im lặng trong đêm tối rít dài hơi thuốc để thấy mình đơn độc và trống trải. Ông không trách mẹ, ông hiểu tình thương mẹ dành cho ông, ông chỉ tự trách mình không rắn rỏi… đã bao đêm như thế ông trằn trọc với những mộng mị, những cơn ác mộng lại trở về trong ông…
***
Cơn gió khuya thoáng qua làm chiếc chuông gió nhỏ rung lên những nhịp đập thổn thức.
-         Anh thích gió không? Cô gái lém lỉnh nằm im trong vòng tay ấm của người yêu mà thủ thỉ
-         Thì anh là cơn gió mà!
-        
-         Em sao thế, sao im lặng thế?
-         Đúng rồi anh là cơn gió, gió không bao giờ đứng yên anh nhỉ, cơn gió thì chỉ chợt đến rồi chợt đi làm chiếc chuông bé nhỏ rung lên rồi lại lặng lẽ khóc những giọt nước mắt đợi chờ con gió trở về!
-         Em thật ngốc mà! Chàng trai nhéo mũi đáng yêu của cô gái và quàng tay ôm cô thật chặt.
Sức mạnh tình yêu của hai trai tim non nớt đâu thể vượt qua những rào cản, những định kiến người đời. Số phận đã đinh một chàng hoàng tử chỉ có thể lấy một nàng công chúa mà thôi. Nhưng nào có ai biết chàng hoàng tử cổ tích kia vẫn có luôn yêu một cô hầu gái nghèo, chỉ là họ không có quyền chỉ sống cho mình, vì mình. Sự đè nén của dư luận, của những miệng lưỡi gian độc đã chia lìa họ. Nhưng tình yêu thì vẫn sống, giọt lệ của họ vẫn trong trẻo và đẹp vẹn toàn như thế.
***
-         Thưa bác tuần sau giỗ bà ngoại con, con xin phép nghỉ một ngày đưa mẹ về quê được không ạ, bản hợp đồng mới con sẽ hẹn kí với đối tác trước khi về.
-         Ừ, không sao đâu, cháu cứ lo việc đi, phần hợp đồng có thể bàn giao lại cho phó thư kí là được rồi.
-         dạ, cháu cảm ơn bác, cháu xin phép ạ!
Từ ngày Linh làm thư kí cho ông dường như công việc có vẻ ngăn nắp và trật tự hơn. Cô bé khá lanh lẹ, lại rất lễ phép và biết lấy lòng đối tác nên gần như sau mỗi bản hợp đồng thì những chàng trai trẻ thường hỏi ông về cô thư kí xinh đẹp, sắc sảo này.
-         Kìa mẹ, mẹ đến đây làm gì ạ?
-         Trưa con không về ăn cơm, tối mẹ chờ cũng chưa thấy con về, mẹ đoán tối  nay con lại làm trễ nên đem cơm tới cho con. Thôi con ăn rồi làm việc đi,  mẹ đi qua mấy bà bạn chơi, rồi tí mẹ qua về với con luôn.
-         Ôi, đã 8h rồi, con xin lỗi, con bận quá!
Nhìn bóng mẹ khuất dần trên con phố tấp nập người qua lại, lòng cô lại thấy nhói đau. Phòng giám đốc thấy vẫn sáng đèn, cô đoán ông vẫn còn ở lại vì dạo này hợp đồng và công việc rất nhiều nên ông thường về trễ. Nghĩ vậy cô cầm hộp cơm lên phòng.
-         Bác chưa về ạ?
-         À bác đang làm giở chút việc, cháu cũng chưa về mà.
-         Bác ăn tối chưa ạ?
-          8h rồi đấy, chắc tí bác làm xong rồi đi ăn luôn.
-         Vậy bác ăn cùng cháu nhé. Mẹ cháu mới mang cơm lên cho cháu, nhiều quá cháu ăn một mình cũng không hết
Nói rồi cô dọn ra lấy đũa và bát. Ông hơi tò mò về những món ăn, những vị này đã lâu lắm ông mới được ăn lại, những món ăn rất bình thường nhưng người nấu rất khéo, có những vị khác với ngoài quán ăn, hay trong nhà hàng…
-         Mẹ cháu nấu ăn ngon lắm đấy bác, bác ăn thử món thịt kho tàu này đi, mẹ cháu thường nói bố cháu thích nhất là món này đấy…
-         Gia đình cháu thật hạnh phúc!
-         Dạ, gia đình cháu rất hạnh phúc nếu… mà thôi bác ăn nhiều đi ạ. Tối nay bác cháu mình còn phải làm việc nữa mà.
Đã lâu lắm ông mới được ăn một bữa vừa miệng như thế. Cảm giác ấm áp này trong ông cũng đã lâu lắm ông mới có lại.
Nhìn đồng hồ đã 12h, ông rời khỏi bàn làm việc của mình định rằng sẽ lái xe dạo đâu đó rồi về nhà. Ông ghé sang phòng thư ký thì thấy cô bé đã ngủ gục trên mớ giấy tờ, ông mỉm cười, cởi chiếc áo vét khoác cho cô bé. Nhìn nghiêng khuôn mặt hao gầy của cô bé có những nét thật quen thuộc với ông. Đưa tay định tắt chiếc đèn bàn, ông sững người trước tấm ảnh để bàn của cô bé. Cô bé đang choàng tay ôm một người phụ nữ đã đứng tuổi. Tuy đã khá lâu nhưng không vẫn nhận ra người ấy… là… không lẽ ông nhầm? ông nhìn soi kĩ khuôn mặt người phụ nữ, ông lặng lẽ vuốt ve khung ảnh ấy, ông quay lại nhìn cô bé nước mắt chực trào ra khỏi khóe mắt cay cay… chẳng lẽ…
***
Ông như một chàng thanh niên hồi hộp đến thăm nhà người yêu lần đầu tiên, vẻ ngoài ông thản nhiên như không có chuyện gì nhưng trong ông là những xáo trộn rất lớn.
-         Mẹ ơi, mẹ xem ai đến chơi nhà mình này! Vừa về đến nhà là cô đã reo ầm lên như một đứa trẻ được quà.
Mẹ cô từ trong bếp đi ra bà vừa đi vừa tháo chiếc tạp dề, bỗng bà đứng lại, tim ngừng đập chỉ thấy máu rân rân chảy trong huyết quản…
Trước mặt bà… bà không thể tin được…
-         Pho… o…ong…
Bà ngập ngừng thốt ra từng lời, bà tưởng như là mình đang mơ, một giấc mơ bà không muốn tỉnh lại…
-         Phong…
-         Là anh đây!
Bà chạy đến bên ông, ông mở rộng vòng tay ông bà, nước mắt lăn dài. Chỉ có Linh là đứng sững đầy ngỡ ngàng. Như nhớ ra điều gì, bà đây ông ra và quay lại Linh vẫy con:
-         Con… con ơi, ba … con về rồi này! Ba con.
Như chút bụi vương trong bầu không còn quá nhiều, nước mắt cô chảy trào ra ướt gò má hồng,
-         Là…là ba thật hả mẹ…
Cô chạy đến ôm chầm lấy ông… cái ôm nồng thắm như gầy guộc đi trong tiếng chuông gió lanh canh, con gió lại về thoáng qua như cũng đủ để chiếc chuông rung lên những nhịp đập vồn vã.
***
Câu chuyện cổ tích của họ lại khép lại với sự hài lòng của bao người. Đơn giản thế đấy những người yêu nhau sẽ lại trở về bên nhau, để gió hong khô những giọt lệ của chiếc chuông gió bé nhỏ kia…
Gió hồng se sắt trái tim chuông!

Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

ĐỢI CHỜ MỘT NGÀY SẼ THU


Hãy cho đời những dư âm thi vị! 

          Thu về giữa mắt phố thênh thang, màu áo thu sao buồn thảm thê quá. Bản Forever autumn của Lake of tears với tiếng ghitar acoustic sắc lạnh đã đánh đắm cả lòng em tôi giữa đời vội vã. Cái buồn man mác như mặc cả với mùa để đong đầy mắt biếc. Thu mang dư vị sập soài của nắng mưa bất chợt, để thấy lòng mình cũng bộn bề nghĩ suy rối rắm. Phố đông người qua nhưng mấy ai biết thu đã về, bởi họ đã có quá nhiều bận rộn, lo toan cho cuộc sống này. Với những con người ngóng mùa như em thì không cần đến cây cơm nguội vàng, cây bàng đốt đỏ mới là thu. Thu như kẻ định cư trong mùa, cứ như nắng mùa ải dù mùa đã tắt nhưng lúc nào cũng len lỏi được đến người. Thu buồn lắm thu có biết không nhỉ!
Em bảo ta thu vàng muôn thuở chẳng phôi pha, nhưng ta thấy thu vẫn con trẻ như thế, đôi lúc lại như kẻ cố nhân lặng lẽ thâu lượm những mảnh tàn kí ức, gói lại thật chặt, ghém lại thật gọn, để thả trôi trên dòng đời bất tận, để không ai phải dẫm lại trên đường, để vết thẹo cũ thôi đau nhói mỗi cơn giông về. Thu đẹp lắm! cuộc sống còn đủ đầy những sắc màu thì sao không làm mới chính mình, mà cứ ủ ê trong màu cũ kĩ xưa. Thu là là tím biếc trong màu thê lương của Thạch Thảo chín, thu ửng sắc trắng vắt ngang bầu trời của một cánh hạc, đôi lúc lại lấp lánh giữa lòng hồ trở nắng đơm hoa. Em tôi vẫn nét phong trần rêu phong cũ lần theo kí ức gọi về thuở hoa niên để thấy dòng nhựa ứ tràn niềm đau dĩ vãng.
Ngày ấy, tình em đẹp trinh nguyên thơm mùi phù hư của biển lạnh. Em tôi tham lam khi em nhốt tình đầu vào miền quên lãng như muốn sở hữu riêng mình. Để một ngày kia, khi gió bấc chìm vào biển khơi dậy con sóng lòng em buốt nhói, em tôi lặng thầm rỏ giọt sầu chẳng ai nâng. Tim hoang hoải khắc khoải những miên man. Tình đầu mong manh dễ vỡ có lẽ bởi ta yêu bằng trái tim còn non nớt, còn chưa đủ mạnh mẽ để cháy hết mình như một trái tim Đancô. Nỗi lòng em như kẻ bị đánh thuế bởi dòng dư lệ đắng.
Nếu em đã yêu người đầu tiên bằng tất cả sự non nớt, dại khờ thì hãy dành cho người đến sau một tình yêu chín chắn và lặng lẽ em nhé. Hãy chỉ yêu vừa đủ thôi, đủ để nhớ và cũng đủ để có thể quên. Người con trai em yêu luôn mạnh mẽ và muốn chứng tỏ mình là một bậc quân tử vì thế tình yêu của họ bằng bể rộng sông dài, bằng trời cao đất rộng. Thế nhưng biển có bao giờ là tĩnh, sông có bao giờ ngừng chảy, trời cao là có bao giờ mây trắng ngừng bay, đất rộng là có bao khoảnh hẹp hòi đá núi. Tình yêu em chỉ giản dị thôi nhỉ, chỉ là cỏ dại, chỉ là rong rêu, dù yếu đuối, kiêu kì là thế nhưng dai dẳng và bền bỉ đến lạ. Tình yêu em chỉ như lời ru dìu dịu, lời ru hanh hao cả mùa cỏ úa. Em tôi đã sống với những trở trăn như thế, cứ đợi chờ, cứ mỏi mòn trông ngóng một mùa chớm thu.
Nắng hạ không gắt gỏng nữa, sớm ban mai đôi làn sương chùng chình qua ngõ tự lúc nào, tiếng chuông chùa thanh tao hơn, mỏng mảnh hơn, sau nhà cây ổi đã đua hương lựng ngọt. Và cứ thế em biết thu về để em gom chút nắng qua mùa. Em tìm vế chốn hoang dại nơi con gió mồ côi để buông lỏng trầm tư mình vào con gió giao mùa đang hong ấm những vạt mưa ẩm ướt, làm muộn phiền ngơ ngác bốc hơi. Mùa chưa đến, em gom góp lá mùa đau cũ để khói len lén vào tim vấn vương sợi buồn, để em lẩm nhẩm câu hát thuở xưa:
“Khói về bên ni ăn cơm với cá
Khói về bên tê lấy đá đập đầu”
Em tôi chơ vơ giữa dòng đời, vo mình trong dấu chấm lặng về số phận ngắn ngủi của tình đầu, về sự rối ren trong các mối quan hệ chằng chịt, đôi khi cảm thấy trái tim em quá chật chội để có thể đong đầy hết những tình cảm mà em đang có. Người ta thường bảo, trái tim con người có bốn ngăn, một ngăn cho gia đình, một ngăn cho bạn bè, một ngăn cho công việc và một ngăn cho tình yêu. Nhưng có lẽ tại em quá tham lam giành hết cho tình đầu. Để rồi khi nhận ra rằng thứ em thật sự cần thì cũng là lúc em đau đớn với yêu thương ấy. Em lạc lối giữa những nghĩ suy của chính em. Dường như sau cái chát đặc của nỗi buồn se sắt vẫn đọng chút dư vị kỳ dị. Dù hạnh phúc của em đã ra đi nhưng tình yêu em vẫn còn vẹn nguyên như thế, dù em đã cố quên nhưng… Có lẽ bởi ngàn năm biển vẫn chỉ ôm một bờ cát trắng thôi nhỉ?
Thôi thì em tôi hỡi cứ ru nhé tuổi hoa niên em, để lặng thả xuống đời nét hồn nhiên ngạo nghễ, để mùa cứ thênh thang nắng không chút hiềm tị, không chút hoán đổi. Em đang tự cho mình những phút giây ngược gió, đuổi ngược cả lòng mình để làm cuộc đổi trao với mùa, để em sống khác với chính mình. Hay em cứ đợi chờ nhé! Em đợi chờ một ngày sẽ thu, đợi chút nắng hạ nhạt màu, đợi chờ những yêu thương kia trở về dĩ vãng, để em tôi trở về đúng nghĩa trái tim em. Để tôi nghe em tôi kẽ hát những giấc ru tình mùa.
Đong đầy mùa sẽ nhớ!







NGÀY HÔM NAY... TA LƯỚT QUA NHAU NHƯ CHƯA TỪNG QUEN BIẾT!

Đã bao lâu rồi, em cũng không biết nữa, em chỉ biết mình đã quên anh thật rồi thì phải. Từ tận trong tâm can, trong trái tim em, hình ảnh về anh đã nhạt nhoà lắm. Bố bảo em là kẻ vô tâm khi cần, quả là em như thế thật. Thế nhưng sao hôm nay ta lại gặp nhau...
Lặng lẽ gói gém tất cả, lặng lẽ đợi chờ, em đã từng hy vọng anh sẽ chỉ gửi một cái tin hỏi em thế nào? thế nhưng chỉ là ảo vọng. Em đã đợi chờ anh níu kéo, dù em là người cố tình gạt bỏ đi tất cả, thế nhưng ... Em cũng yếu lòng lắm chứ... Và chúng ta mất nhau như thế. Đừng khóc, đừng buồn anh nhé, em biết anh cũng yếu đuối nhưng khi mối quan hệ của chúng ta đã trở nên vô vị và nhạt nhẽo, khi bên anh có quá nhiều người để sẻ chia, để thay em quan tâm anh thì không có một lý do nào cho em ở lại nữa anh nhỉ. Em ra đi không phải vì em yếu đuối, không phải vì em không yêu anh nữa. Em ra đi vì em thấy giờ đây trong mắt anh em không còn quan trọng nữa. Đôi khi em có cảm giác mình bị bỏ rơi, em đã khóc thật nhiều nhưng rồi cũng chỉ mình em với căn phòng giá lạnh. Em đã cảnh báo anh rồi đấy thôi, em nói với anh về sự chia tay của người khác vì em sợ mình cũng sẽ thế, nhưng anh còn bận nhiều anh nhỉ. Anh không có thời gian hay tại anh không thích em huyên thuyên về chuyện này chuyện kia, em chỉ cần ai đó lắng nghe em, lắng nghe thôi, đôi khi chỉ là cười oà như thể anh chú tâm nữa dù đầu óc anh đang ở tận đẩu đâu. Có lẽ tại em tham lam nhỉ, em tham lam muốn anh là của em, chỉ có em mà thôi. Nhưng em tự ý thức được những gì em làm. Em đã như thờ ơ khi thấy anh lén send một cái tin nhắn cho cô gái nào đấy, thấy anh vội vã cúp điện thoại rồi tắt nguồn, hay vội về vì công việc đột xuất gì đó. Em ghen với những lúc anh la cà ngoài quán mà tán tụng với mọi người mà quên đi cái tin nhắn của em. Em không thích khi thấy anh vội vã gửi bài cho chị ấy vì cái bút danh ấy hình như của chị... em buồn lắm anh biết không nếu khóc được thì em đã khóc thật to rồi. Nhưng khóc làm gì anh nhỉ? Anh luôn thích em không ganh tị, không ghen tuông, anh muốn em mạnh mẽ và thoáng trong cách suy nghĩ trong những mối quan hệ của anh. Anh là người quan trọng mà, anh là người bận rộn mà nhỉ. Nếu đã thế thì từ giờ anh đã không còn phải lo lắng hay lén lút che giấu gì đó nữa nhé...
Trong mắt mọi người anh hoàn hảo, thực sự hoàn hảo về nhiều mặt. Nhưng với em anh cũng bình thường thế thôi, anh cũng nhỏ nhen, cũng hay ghen tị, cũng tính toán, cũng hay soi mói đủ thứ chuyện... hay là bởi tại anh quá gần gũi với em nhỉ? Anh từng trải hơn em, nhưng vốn dĩ trái tim em không cần đến điều đó và cũng không rung động bởi điều đó... vì anh quảng đại quá, anh bao dung và rộng lượng quá.... cuộc đời đã khiến anh rành rọt trong tất cả những mối quan hệ. Thế nên em luôn có cảm giác nếu không có em, anh cũng sẽ có người khác.
Em tìm cách trốn tránh mọi thứ và nếu chết được thì em đã BUMMMM... một cái vào đầu rồi. Nhưng em thấy anh không xứng đáng với điều đó. Em sợ sự im lặng và em ghét nó nhưng chính em cũng không thể xé toạc nó ra nữa. Em đã từng hứa với anh sẽ ở lại bên anh nhưng xin lỗi anh em không thể, em không làm được...
Chưa có khi nào anh nhìn thẳng vào mắt em mà nói "anh không hài lòng về ... của em?" hay góp ý những gì em sai đâu! Em thật không hiểu vì sao nữa, những người bạn trước của em, anh cho là không tốt nhưng họ dám nói với em điều đó và cũng không để em im lặng lâu đến thế. Một cú điện thoại nửa đêm "em đang giận người ta à? đừng mè nheo đấy bé" của người đã từng ở bên em làm em khóc như một đứa trẻ vậy... tại sao không phải là anh nhỉ? Em ngốc quá giờ anh còn bận mà... em giận hờn sống chết thì cũng có quan hệ gì đâu.
Thực sự em rất sợ cô độc và bị bỏ rơi. Em cũng không chịu được cảm giác bị coi thường, bị mỉa mai... vì thế em sẽ ra đi, sẽ quên hết những đớn đau, sẽ may vá lại kí ức của mình... dù biết ký ức ấy còn phập phồng sự sống.
Đóng lại nhé trái tim, có lẽ em sẽ tìm cho mình một tình yêu mới, môt người mới, không hoàn hảo như anh, thậm chí là tầm thường nữa nhưng đủ làm cho em thấy ấm áp giữa những cô độc anh à!
Em chọn cách im lặng để anh thấy em xấu xa và nhỏ nhen, để một ngày nào đó khi lướt qua nhau chúng ta sẽ là người xa lạ...
Ngày cuối đông lạnh lẽo và tình ta cũng nguội theo những tàn tro/