Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

ĐỢI CHỜ MỘT NGÀY SẼ THU


Hãy cho đời những dư âm thi vị! 

          Thu về giữa mắt phố thênh thang, màu áo thu sao buồn thảm thê quá. Bản Forever autumn của Lake of tears với tiếng ghitar acoustic sắc lạnh đã đánh đắm cả lòng em tôi giữa đời vội vã. Cái buồn man mác như mặc cả với mùa để đong đầy mắt biếc. Thu mang dư vị sập soài của nắng mưa bất chợt, để thấy lòng mình cũng bộn bề nghĩ suy rối rắm. Phố đông người qua nhưng mấy ai biết thu đã về, bởi họ đã có quá nhiều bận rộn, lo toan cho cuộc sống này. Với những con người ngóng mùa như em thì không cần đến cây cơm nguội vàng, cây bàng đốt đỏ mới là thu. Thu như kẻ định cư trong mùa, cứ như nắng mùa ải dù mùa đã tắt nhưng lúc nào cũng len lỏi được đến người. Thu buồn lắm thu có biết không nhỉ!
Em bảo ta thu vàng muôn thuở chẳng phôi pha, nhưng ta thấy thu vẫn con trẻ như thế, đôi lúc lại như kẻ cố nhân lặng lẽ thâu lượm những mảnh tàn kí ức, gói lại thật chặt, ghém lại thật gọn, để thả trôi trên dòng đời bất tận, để không ai phải dẫm lại trên đường, để vết thẹo cũ thôi đau nhói mỗi cơn giông về. Thu đẹp lắm! cuộc sống còn đủ đầy những sắc màu thì sao không làm mới chính mình, mà cứ ủ ê trong màu cũ kĩ xưa. Thu là là tím biếc trong màu thê lương của Thạch Thảo chín, thu ửng sắc trắng vắt ngang bầu trời của một cánh hạc, đôi lúc lại lấp lánh giữa lòng hồ trở nắng đơm hoa. Em tôi vẫn nét phong trần rêu phong cũ lần theo kí ức gọi về thuở hoa niên để thấy dòng nhựa ứ tràn niềm đau dĩ vãng.
Ngày ấy, tình em đẹp trinh nguyên thơm mùi phù hư của biển lạnh. Em tôi tham lam khi em nhốt tình đầu vào miền quên lãng như muốn sở hữu riêng mình. Để một ngày kia, khi gió bấc chìm vào biển khơi dậy con sóng lòng em buốt nhói, em tôi lặng thầm rỏ giọt sầu chẳng ai nâng. Tim hoang hoải khắc khoải những miên man. Tình đầu mong manh dễ vỡ có lẽ bởi ta yêu bằng trái tim còn non nớt, còn chưa đủ mạnh mẽ để cháy hết mình như một trái tim Đancô. Nỗi lòng em như kẻ bị đánh thuế bởi dòng dư lệ đắng.
Nếu em đã yêu người đầu tiên bằng tất cả sự non nớt, dại khờ thì hãy dành cho người đến sau một tình yêu chín chắn và lặng lẽ em nhé. Hãy chỉ yêu vừa đủ thôi, đủ để nhớ và cũng đủ để có thể quên. Người con trai em yêu luôn mạnh mẽ và muốn chứng tỏ mình là một bậc quân tử vì thế tình yêu của họ bằng bể rộng sông dài, bằng trời cao đất rộng. Thế nhưng biển có bao giờ là tĩnh, sông có bao giờ ngừng chảy, trời cao là có bao giờ mây trắng ngừng bay, đất rộng là có bao khoảnh hẹp hòi đá núi. Tình yêu em chỉ giản dị thôi nhỉ, chỉ là cỏ dại, chỉ là rong rêu, dù yếu đuối, kiêu kì là thế nhưng dai dẳng và bền bỉ đến lạ. Tình yêu em chỉ như lời ru dìu dịu, lời ru hanh hao cả mùa cỏ úa. Em tôi đã sống với những trở trăn như thế, cứ đợi chờ, cứ mỏi mòn trông ngóng một mùa chớm thu.
Nắng hạ không gắt gỏng nữa, sớm ban mai đôi làn sương chùng chình qua ngõ tự lúc nào, tiếng chuông chùa thanh tao hơn, mỏng mảnh hơn, sau nhà cây ổi đã đua hương lựng ngọt. Và cứ thế em biết thu về để em gom chút nắng qua mùa. Em tìm vế chốn hoang dại nơi con gió mồ côi để buông lỏng trầm tư mình vào con gió giao mùa đang hong ấm những vạt mưa ẩm ướt, làm muộn phiền ngơ ngác bốc hơi. Mùa chưa đến, em gom góp lá mùa đau cũ để khói len lén vào tim vấn vương sợi buồn, để em lẩm nhẩm câu hát thuở xưa:
“Khói về bên ni ăn cơm với cá
Khói về bên tê lấy đá đập đầu”
Em tôi chơ vơ giữa dòng đời, vo mình trong dấu chấm lặng về số phận ngắn ngủi của tình đầu, về sự rối ren trong các mối quan hệ chằng chịt, đôi khi cảm thấy trái tim em quá chật chội để có thể đong đầy hết những tình cảm mà em đang có. Người ta thường bảo, trái tim con người có bốn ngăn, một ngăn cho gia đình, một ngăn cho bạn bè, một ngăn cho công việc và một ngăn cho tình yêu. Nhưng có lẽ tại em quá tham lam giành hết cho tình đầu. Để rồi khi nhận ra rằng thứ em thật sự cần thì cũng là lúc em đau đớn với yêu thương ấy. Em lạc lối giữa những nghĩ suy của chính em. Dường như sau cái chát đặc của nỗi buồn se sắt vẫn đọng chút dư vị kỳ dị. Dù hạnh phúc của em đã ra đi nhưng tình yêu em vẫn còn vẹn nguyên như thế, dù em đã cố quên nhưng… Có lẽ bởi ngàn năm biển vẫn chỉ ôm một bờ cát trắng thôi nhỉ?
Thôi thì em tôi hỡi cứ ru nhé tuổi hoa niên em, để lặng thả xuống đời nét hồn nhiên ngạo nghễ, để mùa cứ thênh thang nắng không chút hiềm tị, không chút hoán đổi. Em đang tự cho mình những phút giây ngược gió, đuổi ngược cả lòng mình để làm cuộc đổi trao với mùa, để em sống khác với chính mình. Hay em cứ đợi chờ nhé! Em đợi chờ một ngày sẽ thu, đợi chút nắng hạ nhạt màu, đợi chờ những yêu thương kia trở về dĩ vãng, để em tôi trở về đúng nghĩa trái tim em. Để tôi nghe em tôi kẽ hát những giấc ru tình mùa.
Đong đầy mùa sẽ nhớ!







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét