Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013

GÓC NẮNG NƠI KHÔNG GIAN Café

              Trước đây, tôi chỉ hay la cà mấy quán ăn vặt, rồi nghêu ngao sông, suối, chứ ít khi tìm đến quán cafe nào. Đến tuổi bắt đầu lớn, tôi mới học được thú tìm không gian nơi những quán cafe... có lẽ bởi, tôi đang cần tìm cho mình một không gian nào đó chẳng? Về nhà, gặp lại mấy đứa bạn cũ, tụ tập nhau ở những quán ồn ã giữa lòng thành phố, tôi ngồi nhưng khó chịu lắm.
Góc nắng
           Quán nhỏ nhắn khép mình nơi ngoại ô thành phố. Tìm thấy nơi phố xá một luỹ tre, một bờ dậu. Tôi tìm thấy nơi đây đủ đầy một phần tâm hồn tôi. Thân thuộc, bình yên, và lắng đọng như thả trôi mình giữ dòng đời vậy. Mỗi sáng, nhạc Trịnh du dương thiết tha như một tấm chân tình. Không gian, quả đúng như cái tên của nó, mỗi người tìm đến đây như muốn tìm cho mình một không gian để ru hồn. Thả mình lãng quên trong vị cafe đắng dịu và một khoảng trời hồng. Trở về nhà, với tôi cuộc sống lại bắt đầu với những đổi thay mới, những khó khăn mới. Tôi nghĩ mình đã sống khác quá rồi. Không còn được tự do thoải mái nữa, những suy nghĩ cũng phải giấu nhẹm đi. Chỉ khi một mình như lúc này mình mới được sống thật là mình...  
              Bản thể vốn là tổng hoà của sự đối lập, cafe với tôi cũng thế. Ngồi nơi đây, tôi mới thấy sự đối lập ấy nó chọi nhau như thế nào. Hai thế giới: một xô bồ, ồn ã, một tĩnh lặng, phẳng phiu chỉ cách nhau một bức tường, một bờ dậu. Ôi chao! chẳng thế mà ranh giới giữa cái ác cái thiện chỉ là sợi tơ mỏng mảnh lắm sao... cafe hoà tan trong mình sự đối lập ấy. Đắng cay trong ngọt ngào, khổ cực trong nhàn nhã, chân, thiện, mĩ trong một màu đen nâu. Cafe ở đây, có lẽ không được xem là ngon, chỉ là có vị đối với con người nơi thủ phủ vàng đen này.Cái vị ấy lại rất lạ, như cái nắng sắt sao của mùa nương rẫy, chát mặn mồ hôi của người chăm trồng hay chỉ là thoảng qua một hương nồng của mùa hoa còn dư  sót lại... 
            Vào quán tôi thường chỉ ngồi một góc duy nhất, đó là góc nắng của tôi. Một góc hứng nắng mỗi sớm mai, rì rào một rặng tre ngà và du dương tình khúc Trịnh...hồn tôi nhẹ bỗng lắm mỗi khi tìm tới nơi này. Đã đôi lần tôi lạc bước vào những quán khác tìm cho mình một góc riêng, một vị lạ, nhưng lại rồi thất vọng. Chợt hiểu, là duy nhất nơi ấy.

ĐỪNG ĐỢI CHỜ NGƯỜI NHƯ EM...

Cuộc sống này bằng phẳng thì chẳng có gì là thú vị nữa nhỉ! nó chỉ nên phẳng lặng khi cần, nhưng cũng cần sóng, cần gió, và cần cả những bão dông. Ta chỉ quý cái yên bình ấy sau khi ta đã trải mến tất cả những điều ấy!
Này chàng trai, biết là em đã ra đi rồi đấy! Nếu anh không chạy theo và giữ em lại em sẽ đi thật đấy nhé! em đi rồi thì sẽ không quay lại nữa đâu đấy!
Hôm nay, em ngồi đọc một cuốn hồi kí của một người thầy tặng từ lâu. Anh biết không, em hay đọc hồi kí nhưng lại ghét những đoạn viết về tình cảm riêng tư nên em hay phớt qua không thèm đọc, bởi em chỉ tò mò về con đường thành công của họ. Nhưng hôm nay, em đọc kĩ, rất kĩ, đọc để rồi khóc rất nhiều... vì thật sự em đã thấy anh, thấy bản thân em trong đó nữa... trái đất này tròn quá anh nhỉ
Thầy kể về cuộc li hôn của mình, về đứa con gái lạnh lùng, về cả những cuộc tình thoáng qua với những nữ sinh của thầy. Cảm giác trong em là mọi thứ sụp đổ như những tàn tro về người thầy đáng kính ấy anh à. Cuộc sống này,  không cho phép ta tin vào thuỷ chung nữa thì phải, có lẽ thế và nên thế lắm. Rồi tất cả sẽ trôi qua tĩnh lặng như cơn mơ mùa thu năm ấy... Những cái nhìn, những khoảnh khắc giờ chẳng có gì để luyến lưu thì phải... thầy ấy kể hồn nhiên lắm, chân thực lắm về những tình cảm của mình. Em nghĩ sẽ đến lúc nào đó anh viết hồi kí về cuộc đời mình, và hẳn em sẽ có trong ấy anh nhỉ, một nhân vật nữ phụ để làm nổi bật điều gì đó anh cần. Em vẫn nhớ rất rõ từng lời anh nói, nếu không có em, mình sẽ đợi chờ một người như em... Em vẫn tự hỏi, có khi nào em như một ai đó không?
 Người ta thay nhau viết hồi kí, viết tự truyện để trần tình, để trình bày rồi thanh minh cho hành động của mình sau ngần ấy năm trời... sao họ không thấy xấu hổ với Võ Tắc Thiên nhỉ? em khâm phục mà phải nói ngưỡng mộ vị nữ vương ấy về nhiều mặt.  Người ta chê con gái, kinh phái nữ, nhưng những kẻ sĩ bao đời mấy ai sánh được bằng người đàn bà ấy! Vô Tự Bi, em muốn một lần đến đó lắm, đến để đặt lên đó lòng kính trọng của em.
Em không bằng lòng với cuộc sống hiện tại. Có thể về vật chất em đủ đầy, nhưng tinh thần em không thoải mái, thật sự là khó chịu nữa. Em đã quen với cuộc sống trước đây mất rồi, đã thay đổi bản thân nhiều quá rồi. Cũng lâu lắm rồi em không được khóc, bởi em không dám...
Dù thế nào, em vẫn phải làm thế này, đau lắm anh à... nhưng không sao đâu. Em chịu đựng đuợc mà. Em vẫn sẽ cười, sẽ đùa, sẽ sống như em hạnh phúc... Còn anh, em tin sẽ có người đến với anh, mang lại hạnh phúc và bình yên cho anh... nhưng xin đừng tìm người như em anh nhé. Đừng để cô ấy phải tự ti như em khi nghĩ anh đến với mình là vì mình giống một ai đó...