Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013

ĐỪNG ĐỢI CHỜ NGƯỜI NHƯ EM...

Cuộc sống này bằng phẳng thì chẳng có gì là thú vị nữa nhỉ! nó chỉ nên phẳng lặng khi cần, nhưng cũng cần sóng, cần gió, và cần cả những bão dông. Ta chỉ quý cái yên bình ấy sau khi ta đã trải mến tất cả những điều ấy!
Này chàng trai, biết là em đã ra đi rồi đấy! Nếu anh không chạy theo và giữ em lại em sẽ đi thật đấy nhé! em đi rồi thì sẽ không quay lại nữa đâu đấy!
Hôm nay, em ngồi đọc một cuốn hồi kí của một người thầy tặng từ lâu. Anh biết không, em hay đọc hồi kí nhưng lại ghét những đoạn viết về tình cảm riêng tư nên em hay phớt qua không thèm đọc, bởi em chỉ tò mò về con đường thành công của họ. Nhưng hôm nay, em đọc kĩ, rất kĩ, đọc để rồi khóc rất nhiều... vì thật sự em đã thấy anh, thấy bản thân em trong đó nữa... trái đất này tròn quá anh nhỉ
Thầy kể về cuộc li hôn của mình, về đứa con gái lạnh lùng, về cả những cuộc tình thoáng qua với những nữ sinh của thầy. Cảm giác trong em là mọi thứ sụp đổ như những tàn tro về người thầy đáng kính ấy anh à. Cuộc sống này,  không cho phép ta tin vào thuỷ chung nữa thì phải, có lẽ thế và nên thế lắm. Rồi tất cả sẽ trôi qua tĩnh lặng như cơn mơ mùa thu năm ấy... Những cái nhìn, những khoảnh khắc giờ chẳng có gì để luyến lưu thì phải... thầy ấy kể hồn nhiên lắm, chân thực lắm về những tình cảm của mình. Em nghĩ sẽ đến lúc nào đó anh viết hồi kí về cuộc đời mình, và hẳn em sẽ có trong ấy anh nhỉ, một nhân vật nữ phụ để làm nổi bật điều gì đó anh cần. Em vẫn nhớ rất rõ từng lời anh nói, nếu không có em, mình sẽ đợi chờ một người như em... Em vẫn tự hỏi, có khi nào em như một ai đó không?
 Người ta thay nhau viết hồi kí, viết tự truyện để trần tình, để trình bày rồi thanh minh cho hành động của mình sau ngần ấy năm trời... sao họ không thấy xấu hổ với Võ Tắc Thiên nhỉ? em khâm phục mà phải nói ngưỡng mộ vị nữ vương ấy về nhiều mặt.  Người ta chê con gái, kinh phái nữ, nhưng những kẻ sĩ bao đời mấy ai sánh được bằng người đàn bà ấy! Vô Tự Bi, em muốn một lần đến đó lắm, đến để đặt lên đó lòng kính trọng của em.
Em không bằng lòng với cuộc sống hiện tại. Có thể về vật chất em đủ đầy, nhưng tinh thần em không thoải mái, thật sự là khó chịu nữa. Em đã quen với cuộc sống trước đây mất rồi, đã thay đổi bản thân nhiều quá rồi. Cũng lâu lắm rồi em không được khóc, bởi em không dám...
Dù thế nào, em vẫn phải làm thế này, đau lắm anh à... nhưng không sao đâu. Em chịu đựng đuợc mà. Em vẫn sẽ cười, sẽ đùa, sẽ sống như em hạnh phúc... Còn anh, em tin sẽ có người đến với anh, mang lại hạnh phúc và bình yên cho anh... nhưng xin đừng tìm người như em anh nhé. Đừng để cô ấy phải tự ti như em khi nghĩ anh đến với mình là vì mình giống một ai đó...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét