Tôi gọi nơi ấy là đôi mắt của thành phố. Nơi người
cũ bỏ rơi những vũ khúc tình si, để hồn ai xa vợi những nỗi lòng khắc khoải đợi
mong. Tôi thấy mình chưa đủ lớn để hiểu
thấy nhân tình thế thái đa đoan, nhưng tôi hiểu được một phần của mối rối tơ
lòng. Từ nơi ấy, đã bao lần tôi ngắm nhìn thành phố tôi khoách những sắc áo
khác nhau. Khi chim vào lặng lẽ, ảo mờ của những ngày mù mưa bụi, khi lại chấp
chớn trắng những bọt sóng trắng mùa, ngày nắng biếc cả thành phố soi mình vào khung
trời lơ lửng thuở Đường thi. Thi nhân làm nên tên ngọn đồi hay chính ngọn đồi
đã là một thi nhân rồi đấy.
Cứ như một lời hẹn muôn thưở, khách thơ lại tìm về
giữa mùa Nguyên Tiêu để cùng hưởng cái thú thơ
túi rượu bầu giữa mắt phố. Điểm những trại thơ, trại nào cũng đẹp lung
linh, tròn trịa như những con chữ dệt nên bài thơ dành riêng cho đêm nay. Hội
thơ là nơi khơi gợi ở con người bao hứng khởi vốn ẩn tàng, đó là một phần ta
quên lãng nơi cuộc sống phồn hoa, đô hội với bao bận rộn, nhọc nhằn. Hội bài
chòi, những thi nhân thả thơ theo những thẻ bài, những bài thơ làm không cần ngẫm
nghĩ nhiều mà chỉ là phút ngẫu hứng liên tưởng nhưng lại ý nghĩa biết bao khi
nghe tiếng mõ của chòi thắng cuộc. Tôi không tham gia nhưng lòng cũng thật rạo
rực khi chòi đại diện của trại mình thắng cuộc, những nụ cười, những tiếng hò
reo… tôi tự nhủ hội xuân là thế!
Vui như tết
ấy là câu nói mà chúng tôi thường nhắc nhỏm, đã nguyên tiêu nhưng trong mắt phố
ngày này quả là cái tết vẫn còn vảng vất thật. Tiếng ngâm thơ trong trẻo và ngọt
ngào, xen giữa những lời bình, lời nhận xét. Là cuộc thi nhưng mấy ai chú ý đến
kẻ thắng người thua, người ta chỉ tìm ra một câu thơ hay, một con chữ đẹp. Hàn
thi nhân cũng như đang ngâm nga trong gió tiếng thơ cuồng của giọng thét gào dội
vào sóng biển những vần thơ Điên thuở
nào để góp hội. Với tôi, làm thơ là một khái niệm rất hy hữu bởi cái hay của
thơ tôi vẫn chưa ngấm được. Bạn thôi thích làm thơ như một cái thú nhân nhàn,
ngày thường tôi chỉ có thể đọc ê a những vẫn thơ ấy, nhưng sao ngày này tôi lại
thấy nó ý nghĩa đến lạ.
Tôi thích trăng, chỉ thích thôi chứ chưa đến độ yêu
da diết. Ở nhà, mỗi lần trăng tròn là tôi lại mang ghế ra nằm ngửa lên trời mà
hứng trăng. Đó có lẽ là niềm vui cổ tích còn sót lại trong những kẻ lớn đầu như
tôi chăng. Đêm nay, mắt phố vắng trăng, thi nhân thiếu tri kỉ, có lẽ thế mà niềm
vui thơ bé trong tôi không trọn vẹn. Cười cười rồi cũng tự mình hí hoáy làm một
bài thơ kỉ niệm ngày tôi vỡ ra bao lí lẽ về thơ.
Đầu cành sương giọt mái tranh,
Tranh thơ ai vẽ mong manh trăng về.
Trăng về đợi nhớ lời thề,
Lời thề xưa cũ, nẻo về ai quên?
Tranh thơ ai vẽ mong manh trăng về.
Trăng về đợi nhớ lời thề,
Lời thề xưa cũ, nẻo về ai quên?
Và như
thế, mắt phố trong tôi đặc biệt đến lạ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét