Những người yêu nhau rồi sẽ trở về cạnh nhau như những con sóng dù phiêu
du nơi đâu thì cuối cùng cũng sẽ trở về với bờ cát trắng mà thôi. Chỉ là hãy đợi
chờ, hãy tin tưởng.
Lớn lên trong tình yêu đong đầy của mẹ bé luôn vu vơ hỏi “ba đâu hả mẹ?
sao ba không về với con thế? Có phải vì ba không thương con nữa?”… Những lúc ấy
mẹ lại ôm bé vào lòng thủ thỉ rằng một ngày kia ba sẽ trở về với hai mẹ con, và
cứ thế bé đợi chờ và hy vọng vào một ngày kia… một ngày kia của tương lai…
Khi bé học cấp hai, bé đọc truyện chiếc lược ngà của Nguyễn Quang Sáng
và bé đã khóc bao lần, trong lòng bé lại thổn thức một hoài vọng được gọi một
tiếng ba thân thương… khi nào… khi nào bé sẽ được thốt lên tiếng gọi ấy? Bé ngắm
những ngôi sao trên bầu trời và vẽ một khuôn mặt đã mờ nhoà trong kí ức…
Cấp ba, bé thôi không hỏi về ba nữa, bởi bé hiểu mẹ sẽ rất buồn khi nhắc
về ba, bởi bé thương mẹ thật nhiều, bé hiểu rằng có lẽ ba sẽ không bao giờ trở
lại nữa, ba đã bỏ rơi hai mẹ con giữa dòng đời quên lãng này rồi đấy nhỉ! Mẹ bé
đẹp, một vẻ đẹp của người thiếu phụ hiền từ, vẻ đẹp ấy khiến bao kẻ ghen tị,
bao kẻ thèm khát, có những người đến với mẹ và sẵn sàng bao bọc lấy hai thân
người tội nghiệp bằng một tình yêu thương thực sự. Nhưng mẹ vẫn khước từ, mẹ vẫn
lắc đầu… bé hỏi thì mẹ bảo mẹ và bé có ba là đủ rồi, mẹ vẫn đợi chờ một hình
bóng xưa cũ và bé không thể hiểu được là vì điều gì. “Đợi anh về em nhé!” một ngày tình cờ bé đọc bài thơ ấy trong tâm
trạng của một kẻ vừa ngộ đạo, thứ đạo sâu xa của con tim. Và bé hiểu sự đợi chờ
của mẹ, bé lại đợi chờ lại hy vọng…
***
-
Ngày mai cô có
thể bắt đầu công việc, có gì khó khăn thì cô hãy nhờ các anh chị trong phòng
giúp đỡ nhé!
-
Dạ cảm ơn bác ạ!
Cháu sẽ cố gắng hết sức ạ, xin phép bác cháu về.
Sau những ngày thử việc vất vả đầy áp lực giờ đây bước chân bé như nhẹ
nhõm hẳn, bé như muốn lao thật nhanh về nhà ôm mẹ thật chặt rồi thủ thỉ con gái
mẹ đã lớn có thể tự lập để báo hiếu cho mẹ, từ nay hai mẹ con sẽ không phải khổ
cực nữa. Bé tự hứa với lòng sẽ làm việc thật chăm chỉ và sống thật hạnh phúc,
và bé sẽ đưa ba về với mẹ.
***
Phan Lệ Phong Linh… cái tên ấy như một nhát chém ngọt vào mảng kí ức
đang ngủ quên của ông gọi dậy trong ông cả một miền kí ức đầy nhức nhối… và rồi
ông lại chẹp miệng có lẽ chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.
Mọi người nhìn ông với ánh mắt ngưỡng mộ và trầm trồ
thán phục sự thành công của ông, nhưng đâu ai thấy con người ban ngày luôn mỉm
cười, luôn hòa nhã ấy khi đêm về, lại lặng lẽ chìm mình trong khói thuốc cay xè
những giọt nước mắt. Quá khứ là điều không thể phủ nhận mà chỉ có thể chấp nhận
mà thôi, với người khác quá khứ là nền tảng còn với ông quá khứ là nỗi đau đầy
ám ảnh. Vây quanh ông là những cô gái trẻ đẹp, có học thức và đủ khôn ngoan để
thấy tương lai tràn đầy ánh mặt trời nếu sở hữu được trái tim ông. Nhưng con
người chỉ có một trái tim, một trái tim để yêu và để sống trọn vẹn với tình yêu
ấy. Ông vẫn kiếm tìm, vẫn đợi chờ những yêu thương xưa. Run run thắp nén hương
trầm lên bàn thờ mẹ, ông ngồi im lặng trong đêm tối rít dài hơi thuốc để thấy
mình đơn độc và trống trải. Ông không trách mẹ, ông hiểu tình thương mẹ dành
cho ông, ông chỉ tự trách mình không rắn rỏi… đã bao đêm như thế ông trằn trọc
với những mộng mị, những cơn ác mộng lại trở về trong ông…
***
Cơn gió khuya thoáng qua làm chiếc chuông gió nhỏ rung
lên những nhịp đập thổn thức.
-
Anh thích gió
không? Cô gái lém lỉnh nằm im trong vòng tay ấm của người yêu mà thủ thỉ
-
Thì anh là cơn
gió mà!
-
…
-
Em sao thế, sao
im lặng thế?
-
Đúng rồi anh là
cơn gió, gió không bao giờ đứng yên anh nhỉ, cơn gió thì chỉ chợt đến rồi chợt
đi làm chiếc chuông bé nhỏ rung lên rồi lại lặng lẽ khóc những giọt nước mắt
đợi chờ con gió trở về!
-
Em thật ngốc mà!
Chàng trai nhéo mũi đáng yêu của cô gái và quàng tay ôm cô thật chặt.
Sức mạnh tình yêu của hai trai tim non nớt đâu thể
vượt qua những rào cản, những định kiến người đời. Số phận đã đinh một chàng
hoàng tử chỉ có thể lấy một nàng công chúa mà thôi. Nhưng nào có ai biết chàng
hoàng tử cổ tích kia vẫn có luôn yêu một cô hầu gái nghèo, chỉ là họ không có quyền
chỉ sống cho mình, vì mình. Sự đè nén của dư luận, của những miệng lưỡi gian
độc đã chia lìa họ. Nhưng tình yêu thì vẫn sống, giọt lệ của họ vẫn trong trẻo
và đẹp vẹn toàn như thế.
***
-
Thưa bác tuần sau giỗ bà ngoại con, con xin phép nghỉ
một ngày đưa mẹ về quê được không ạ, bản hợp đồng mới con sẽ hẹn kí với đối tác
trước khi về.
-
Ừ, không sao đâu, cháu cứ lo việc đi, phần hợp đồng có
thể bàn giao lại cho phó thư kí là được rồi.
-
dạ, cháu cảm ơn bác, cháu xin phép ạ!
Từ ngày Linh làm thư
kí cho ông dường như công việc có vẻ ngăn nắp và trật tự hơn. Cô bé khá lanh
lẹ, lại rất lễ phép và biết lấy lòng đối tác nên gần như sau mỗi bản hợp đồng
thì những chàng trai trẻ thường hỏi ông về cô thư kí xinh đẹp, sắc sảo này.
-
Kìa mẹ, mẹ đến đây làm gì ạ?
-
Trưa con không về ăn cơm, tối mẹ chờ cũng chưa thấy
con về, mẹ đoán tối nay con lại làm trễ
nên đem cơm tới cho con. Thôi con ăn rồi làm việc đi, mẹ đi qua mấy bà bạn chơi, rồi tí mẹ qua về
với con luôn.
-
Ôi, đã 8h rồi, con xin lỗi, con bận quá!
Nhìn bóng mẹ khuất
dần trên con phố tấp nập người qua lại, lòng cô lại thấy nhói đau. Phòng giám
đốc thấy vẫn sáng đèn, cô đoán ông vẫn còn ở lại vì dạo này hợp đồng và công
việc rất nhiều nên ông thường về trễ. Nghĩ vậy cô cầm hộp cơm lên phòng.
-
Bác chưa về ạ?
-
À bác đang làm giở chút việc, cháu cũng chưa về mà.
-
Bác ăn tối chưa ạ?
-
8h rồi đấy,
chắc tí bác làm xong rồi đi ăn luôn.
-
Vậy bác ăn cùng cháu nhé. Mẹ cháu mới mang cơm lên cho
cháu, nhiều quá cháu ăn một mình cũng không hết
Nói rồi cô dọn ra
lấy đũa và bát. Ông hơi tò mò về những món ăn, những vị này đã lâu lắm ông mới
được ăn lại, những món ăn rất bình thường nhưng người nấu rất khéo, có những vị
khác với ngoài quán ăn, hay trong nhà hàng…
-
Mẹ cháu nấu ăn ngon lắm đấy bác, bác ăn thử món thịt
kho tàu này đi, mẹ cháu thường nói bố cháu thích nhất là món này đấy…
-
Gia đình cháu thật hạnh phúc!
-
Dạ, gia đình cháu rất hạnh phúc nếu… mà thôi bác ăn
nhiều đi ạ. Tối nay bác cháu mình còn phải làm việc nữa mà.
Đã lâu lắm ông mới
được ăn một bữa vừa miệng như thế. Cảm giác ấm áp này trong ông cũng đã lâu lắm
ông mới có lại.
Nhìn đồng hồ đã 12h,
ông rời khỏi bàn làm việc của mình định rằng sẽ lái xe dạo đâu đó rồi về nhà. Ông
ghé sang phòng thư ký thì thấy cô bé đã ngủ gục trên mớ giấy tờ, ông mỉm cười,
cởi chiếc áo vét khoác cho cô bé. Nhìn nghiêng khuôn mặt hao gầy của cô bé có
những nét thật quen thuộc với ông. Đưa tay định tắt chiếc đèn bàn, ông sững
người trước tấm ảnh để bàn của cô bé. Cô bé đang choàng tay ôm một người phụ nữ
đã đứng tuổi. Tuy đã khá lâu nhưng không vẫn nhận ra người ấy… là… không lẽ ông
nhầm? ông nhìn soi kĩ khuôn mặt người phụ nữ, ông lặng lẽ vuốt ve khung ảnh ấy,
ông quay lại nhìn cô bé nước mắt chực trào ra khỏi khóe mắt cay cay… chẳng lẽ…
***
Ông như một chàng thanh niên hồi hộp
đến thăm nhà người yêu lần đầu tiên, vẻ ngoài ông thản nhiên như không có
chuyện gì nhưng trong ông là những xáo trộn rất lớn.
-
Mẹ
ơi, mẹ xem ai đến chơi nhà mình này! Vừa về đến nhà là cô đã reo ầm lên như một
đứa trẻ được quà.
Mẹ cô từ trong bếp đi ra bà vừa đi
vừa tháo chiếc tạp dề, bỗng bà đứng lại, tim ngừng đập chỉ thấy máu rân rân
chảy trong huyết quản…
Trước mặt bà… bà không thể tin được…
-
Pho…
o…ong…
Bà ngập ngừng thốt ra từng lời, bà
tưởng như là mình đang mơ, một giấc mơ bà không muốn tỉnh lại…
-
Phong…
-
Là
anh đây!
Bà chạy đến bên ông, ông mở rộng vòng
tay ông bà, nước mắt lăn dài. Chỉ có Linh là đứng sững đầy ngỡ ngàng. Như nhớ
ra điều gì, bà đây ông ra và quay lại Linh vẫy con:
-
Con…
con ơi, ba … con về rồi này! Ba con.
Như chút bụi vương trong bầu không
còn quá nhiều, nước mắt cô chảy trào ra ướt gò má hồng,
-
Là…là
ba thật hả mẹ…
Cô chạy đến ôm chầm lấy ông… cái ôm
nồng thắm như gầy guộc đi trong tiếng chuông gió lanh canh, con gió lại về
thoáng qua như cũng đủ để chiếc chuông rung lên những nhịp đập vồn vã.
***
Câu chuyện cổ tích của họ lại khép lại với sự hài lòng của bao người. Đơn
giản thế đấy những người yêu nhau sẽ lại trở về bên nhau, để gió hong khô những
giọt lệ của chiếc chuông gió bé nhỏ kia…
Gió hồng se sắt trái tim chuông!