Trước đây, tôi chỉ hay la cà mấy quán ăn vặt, rồi nghêu ngao sông, suối, chứ ít khi tìm đến quán cafe nào. Đến tuổi bắt đầu lớn, tôi mới học được thú tìm không gian nơi những quán cafe... có lẽ bởi, tôi đang cần tìm cho mình một không gian nào đó chẳng? Về nhà, gặp lại mấy đứa bạn cũ, tụ tập nhau ở những quán ồn ã giữa lòng thành phố, tôi ngồi nhưng khó chịu lắm.
Góc nắng |
Bản thể vốn là tổng hoà của sự đối lập, cafe với tôi cũng thế. Ngồi nơi đây, tôi mới thấy sự đối lập ấy nó chọi nhau như thế nào. Hai thế giới: một xô bồ, ồn ã, một tĩnh lặng, phẳng phiu chỉ cách nhau một bức tường, một bờ dậu. Ôi chao! chẳng thế mà ranh giới giữa cái ác cái thiện chỉ là sợi tơ mỏng mảnh lắm sao... cafe hoà tan trong mình sự đối lập ấy. Đắng cay trong ngọt ngào, khổ cực trong nhàn nhã, chân, thiện, mĩ trong một màu đen nâu. Cafe ở đây, có lẽ không được xem là ngon, chỉ là có vị đối với con người nơi thủ phủ vàng đen này.Cái vị ấy lại rất lạ, như cái nắng sắt sao của mùa nương rẫy, chát mặn mồ hôi của người chăm trồng hay chỉ là thoảng qua một hương nồng của mùa hoa còn dư sót lại...
Vào quán tôi thường chỉ ngồi một góc duy nhất, đó là góc nắng của tôi. Một góc hứng nắng mỗi sớm mai, rì rào một rặng tre ngà và du dương tình khúc Trịnh...hồn tôi nhẹ bỗng lắm mỗi khi tìm tới nơi này. Đã đôi lần tôi lạc bước vào những quán khác tìm cho mình một góc riêng, một vị lạ, nhưng lại rồi thất vọng. Chợt hiểu, là duy nhất nơi ấy.