Chủ Nhật, 1 tháng 9, 2013

NẮNG BỘT

Muốn vẽ gì trong nắng, tìm chút vương vấn của ngày qua với diệu vợi đê mê. Nhưng, cơn mê nào rồi cũng tỉnh, là sự tỉnh trong cái sự say. Người đời say, ta say, đất trời cùng say. Cứ như thế, khi đi hết mê lộ ta mới nhận ra thế giới này bé nhỏ lắm... ta lạc mất mình trong cơn say, nhưng khát khao tìm chính mình sau khi tỉnh dậy. Say chi nữa cô bé? dậy đi, dậy và bắt đầu một cuộc sống tỉnh. Mang nắng trời đi buôn, lấy lãi lời nuôi nấng tâm hồn mình…
“Tôi tìm ai giữa một trời chen nắng
Ai tìm tôi giữa phố vắng đong đưa”
Một người nghèo run lẩy bẩy giơ chiếc nón rách tả tơi trước mặt... em lặng lẽ vuốt lại tờ tiền cũ cho phẳng phiu thả vào chiếc nón đầy nắng em thấy mình cũng chỉ là kẻ hành khất giữa cuộc đời. Chỉ hơn, em là kẻ hành khất may mắn giữa những ô trọc... Đưa tay vuốt nhẹ giọt nước mắt lăn trên gò má chàng trai. Em như tự lau đi giọt nước mắt trong lòng mình. Nắng mang cho em chút ánh sáng đưa em ra khỏi chốn tuyệt lộ.
Chỉ có xanh lá mải chơi đi tìm hạt nắng lạ. Khói miên miên triền núi hát điệu khúc gọi trời chiều. Nắng trong em là thứ trái chín nẫu nuột tự rụng xuống lòng. Chín quá nên cũng dễ vỡ oà khi vừa chạm tới. Nên chẳng ai nâng niu nổi hạt nắng trời. Như kẻ chất chứa tham vọng quay gót hài, những mong ướm khít phong dấu cũ. Em nghe người ta nói nắng biết nhảy múa trên những kẽ lá, biết ồn ã luận bàn giữa xào xạc rừng cây. Em thổn thức thả vào khoảng không một tiếng cười trong veo. Em mong đợi hồi âm, để lặng lẽ trở về… hạt nắng câm lặng tàn phai. Đánh tiếng thở dài như một kẻ lớn đầu phải nghĩ suy gì nhiều lắm. Cuộc sống này ngắn quá.
Bao lần em đếm mặt trời đến trên những ban công còn khép nửa. Mùi thơm lựng. Ngày mới thổn thức theo từng nhịp tim đánh chậm. Mẹ đang rây bột trước hiên nhà. Em nheo nheo đôi mắt bé dại thấy nắng bột rây vàng theo những nhịp tay.
Mở mắt biếc, khép lòng son trẻ,
Sống ươm hương như nắng bột rây vàng.
                                                                   P/s: Tặng ngày nắng đẹp ^^